“Từ ngày có con, mình thấy vợ mình khóc nhiều hơn”
Chau Tran - Admin at Angular Vietnam & Senior Engineer at Nx.dev
Tháng 5 2017, mình vừa tốt nghiệp xong ĐH ở Mỹ, mình về Việt Nam 2 tháng để bảo lãnh vợ sang.
Tụi mình quen nhau từ cấp 3, đến khi mình theo gia đình sang Mỹ định cư năm 2010 thì tụi mình chia tay. Chứ giờ mình qua Mỹ rồi thì biết tương lai sau này thế nào. Bẵng đi đến năm 2013, trong một dịp về thăm VN vô tình mình gặp lại vợ. Tiếng sét ai tình xẹt xẹt qua, cả hai thấy còn thương nhau nên quyết định quay lại. Thế là yêu xa 4 năm đến khi mình bảo lãnh vợ sang Mỹ vào năm 2017.
Đó có thể nói là giai đoạn stress nhất cuộc đời của mình. Mình vừa mới ra trường ở tuổi 26, không có việc làm, không có tiền để dành, đưa vợ sang bên này mà không lo được cho vợ,… Trong khi đó ở Việt Nam, vợ mình làm SAP consultant lương đã 15 16 triệu thời điểm đó rồi. Mình đưa vợ sang Mỹ, vợ phải từ bỏ sự nghiệp đang phát triển ở Việt Nam, mà mình còn không lo được cho vợ nữa. Với một sự tự trọng của người đàn ông thì sao mà không áp lực được.
Mình kiếm việc miệt mài suốt nhiều tháng, mà hồ sơ của mình cũng không mạnh nữa. Mình mất 6 năm mới xong được bằng ĐH ngành Information Systems, còn drop giữa chừng, không có internship, không kinh nghiệm thực chiến. Nhìn vào background tay ngang nhảy vào ngành tech như vậy thì công ty nào dám nhận. Suốt thời gian xin việc, mình cày code 15 16 tiếng mỗi ngày để upgrade kỹ năng. Mình nộp hơn 150 hộ bồ sơ xin việc, vài công ty phản hồi, chỉ 1 công ty gọi phỏng vấn, và tất cả đều fail. Đến tầm tháng 10 2017 thì lúc này mình đã quá nản rồi, tiền thì hết, việc thì không có, mình mới nói với vợ “Chắc anh về hãng thuốc làm việc (tay chân) lại quá”. Vợ mình mới nói với mình một câu mà mình nhớ mãi: “Hông anh cứ tiếp tục tìm việc đi, anh không có thuộc về hãng, hay công việc tay chân. You are better than that.” Câu nói đó của vợ là động lực to lớn để mình tiếp tục kiếm việc, mình không được từ bỏ. Ngay cả khi mình tuyệt vọng, không còn tin chính mình nữa thì vợ vẫn luôn tin tưởng ở mình thì làm sao mình bỏ cuộc được.
Lúc này mình mới nhớ tới Mohamed (Mo), bạn học cũ ở trường ĐH lúc còn làm dự án chung. Biết được mình đang tìm việc, Mo giới thiệu mình vô công ty cậu ấy đang làm - ArchitectNow. Mình phỏng vấn xong rồi đậu và đi làm công ty tech đầu tiên trong cuộc đời, năm 26 tuổi, khá là trễ. Ban đầu mình làm theo kiểu “contract to hire”, đi làm tính theo giờ chứ cũng không được làm nhân viên chính thức nữa. Sau đó 3 tháng, đầu năm 2018 thì mình mới được nhận fulltime job đầu tiên ở ArchitectNow. Kể từ đó thì công việc của mình cũng khá ổn, giờ mình đang làm cho Nx.dev, một công ty chuyên về open source rồi.
Ngẫm lại, nhờ có vợ thì mình mới có được ngày hôm nay, mình biết ơn vợ rất nhiều. Từ 2013 đến giờ thì tính ra hai vợ chồng cũng đi được 10 năm với nhau, càng lâu năm thì tình cảm đậm sâu hơn nhiều. Mình thấy vợ hi sinh nhiều, em bỏ gia đình, bạn bè, sự nghiệp theo mình qua Mỹ. Nhất là giai đoạn vợ bầu bì rồi sinh nở bên này. Lúc vợ sinh con lại không có ông bà ngoại hỗ trợ, mình thì không biết gì về chăm sóc con nít, nên hầu như vợ phải xoay sở hết mọi thứ. Mình thấy vợ mình rất nghị lực.
Từ ngày có con mình thấy vợ mình khóc nhiều hơn, vợ dễ tủi thân. Vợ mình bình thường rất vui vẻ, dễ chịu, rất chiều chồng. Mà tiếng khóc của con như 1 cái nút vậy á, con mà khóc là cái nút đó nó bật lên, vợ mình như trở thành con người khác luôn. Thấy con khóc là vợ khóc theo, vợ dễ nổi cáu, mình cũng stress theo. Dù sao có những chuyện nói với chồng cũng không tốt bằng nói với chị em phụ nữ. Vợ ở Mỹ thì có một mình, nên nhiều lúc chắc vợ mình cũng thấy “một mình” lắm. Giờ bé lớn hơn thì đỡ nhiều rồi, bé đã biết nói nên muốn gì thì đã nói được với bố mẹ. Ảnh trở thành cây hài của gia đình, đang tập cai bỉm cho ảnh nên suốt ngày bi bô đòi đi tè, đi ị, buồn cười lắm.
Nhiều lúc mình cũng thấy có lỗi với vợ con. Tính của mình rất là chill, nhưng một khi đã làm gì đó thì ráng làm cho xong mới rời khỏi bàn làm việc. Có khi mình nghĩ mình làm xong rồi mà lại gặp bug nào đó là cực kỳ khó chịu, stress. Vì mình lỡ hứa với vợ con là mình làm xong cái này rồi thì mình chở vợ con đi công viên chơi. Đùng cái không làm được, cho vợ con leo cây nên mình thấy stress, thấy có lỗi với vợ. Giữa công việc dang dở và đưa vợ con đi công viên chơi thì mình phải chọn làm việc cho xong rồi. Vợ mình thì cũng hiểu chuyện, không giận chồng, chồng làm việc thì cứ làm thôi, nhưng mà vợ buồn. Mình chỉ có cách duy nhất là ráng cày đêm cho xong task rồi hôm sau đưa vợ con đi chơi bù. Cho nên ai hỏi mình work life balance trong ngành tech thế nào, bình thường đã khó rồi, huống hồ giờ có vợ con, đó là chuyện không thể. Chỉ có cày thôi 😀