Thuy Phan
Bài viết được đăng tải lần đầu tại cuộc thi Her Tech Story - do Women Techmakers Hanoi tổ chức.
Trước khi học cách viết, em đã rất thành thạo về những kỹ năng trên máy tính. Em đã nhận được “bằng tốt nghiệp” trong GirlsGoGame và đã nắm vững hết những kỹ năng trong trò đồng đội - BOMB IT!. Em cũng thắng đậm anh mình trong tất cả các trận đấu và ẵm chức vô địch. Tất nhiên, em thấy mình là “con nít thời công nghệ” kể cả trước khi nó phổ biến như bây giờ.
Nhưng cũng phải đến lúc em học cách để viết. Khi thầy giáo cầm trong tay bài tập môn Ngữ văn - chuẩn bị phát cho học sinh lớp 3, tay em với lấy cây bút mực cũ màu hồng, sẵn sàng cho một bài văn để đời. Cho đến khi em bắt gặp được đề bài có nội dung là: “Hãy miêu tả cây xoài trong vườn nhà em”. Thiệt ra em chưa từng nhìn thấy loại cây này lần nào, hoặc chắc là, một loại cây như thế chưa từng lọt vào mắt của một đứa trẻ tám tuổi hay tò mò như em. Bối rối và lo lắng không thể làm bài thiệt tốt như thường lệ, em quyết định lao vào cuộc hành trình - Tạo ra cây xoài của bản thân mình.
Một vài ý tưởng được nảy ra, tô điểm bởi những cành lá làm tăng vẻ tươi xanh cho một khoảng mênh mông của cây xoài trong trí tưởng tượng của em. Trái xoài thì đung đưa tự do trong gió. Em - một người nghệ sĩ sau đó sẽ tự hào tuyên bố bức tranh tuyệt hảo nhất - với tất cả các phần và thao tác đều được thực hiện trong MICROSOFT PAINT! Và chính đó là nơi mà tình yêu bất diệt cho khoa học máy tính của em được đơm hoa kết trái.
Nếu vũ khí lợi hại nhất của người viết văn là chiếc bút và những trang giấy trắng, thì công cụ không thể thiếu của em chính là chiếc bàn phím cũ, được hằn bằng nhiều đoạn code viết vội lúc giải câu đố. Em đã tham gia làm website học ngôn ngữ ký hiệu cho người khiếm thính với một nhóm bạn nữ. Tụi em cũng kết hợp với những bạn nữ khác ở trường để giúp đỡ những trẻ em có nhu cầu, thông qua Baking Project. Cùng là nữ giới, tụi em đã hỗ trợ và giúp nhau rất nhiều những lúc khó khăn và stress, và cùng tạo ra những thành tựu nho nhỏ. Chính niềm đam mê máy tính đã thôi thúc em phấn đấu nhiều hơn.
Em đã code thử cực quang bằng CSS và thấy rất thích thú với việc học toán và vật lý. Nó giúp em phát triển mindset và rèn luyện tính kiên nhẫn trước khó khăn, hay chỉ đơn giản là trước bài tập Vật lý. Các cộng đồng về Coding hay Toán, Lý cũng động viên em rất nhiều. Họ cũng chia sẻ nhiều kiến thức chuyên sâu ngay cả trong những lúc dịch bệnh thế này. Đó cũng luôn là bản chất đầy thử thách của Lượng giác hoặc Cơ học.
Nhưng, con đường đến với lập trình và vật lý của em không phải là con đường bằng phẳng. Bóp méo sự thật trong các lớp học, những lời khuyên, can ngăn với chủ đích “ý tốt” đã làm em mất đi sự hồn nhiên như ngày nào. Em dần tự chui vào cái vỏ bọc khá lâu. Rồi cũng mất khoảng thời gian khá dài nữa để thoát ra và tự chấn chỉnh lại bản thân, tránh mắc thêm sai lầm và học cách vượt qua nó, nhất là trong những năm đầu đời dễ bị tác động này. Đó là những cơ hội giơ tay và tự hào cầm phấn giải các bài toán vật lý - chính những viễn cảnh xấu hổ và bẽ mặt đã khiến em chùn bước và thụt tay lại.
Sự thờ ơ và hèn nhát, cùng với nỗi sợ viễn cảnh thất bại luôn xâm chiếm lấy em. Em để nỗi sợ hãi định hướng con đường học tập của mình và lấy đi khả năng giải quyết vấn đề, và phấn đấu vượt qua thử thách. Thay vào đó, em cố tình bỏ qua và coi nhẹ chúng. Trong cả chặng đường của mình, em đã phớt lờ những thành tích nho nhỏ, cả những câu “Hoan hô!” sau khi giải một bài tập Hình học, hoặc những sai lầm đã học được trong bài tập về Mạch điện. Việc lập trình đã giúp em thấy được bản lĩnh và được phép mắc sai lầm, trong khi ở trường em không được như vậy. Sự kết hợp của việc lập trình và vật lý đã hướng em đến một điều mới lạ - sự kiên nhẫn và chịu khó để tiếp tục giải các câu đố rắc rối, có một cái nhìn rõ hơn mỗi lần, có thể là một tuần, một tháng hoặc có lẽ một năm. Chúng khiến em luôn cố gắng và duy trì niềm đam mê của bản thân với việc học lượng kiến thức vô tận.
Bài văn “cây xoài” được em viết năm lớp Ba đã trở lại với những sắc màu bay bổng, nhưng khi em lên lớp cao hơn, những điều kỳ lạ và phi lý giờ đây đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều: một biểu đồ 3D hình elip chưa từng thấy trước đây hay sự tương tác giữa hai nguyên tử mang điện âm trong điện trường đều. Nhưng điều chưa bao giờ thay đổi là cách nhìn: giờ đây em làm việc và học hỏi không ngừng, để một ngày nào đó có thể hiểu và nắm bắt từng ký tự trong dòng codes và tự nhận định được những thứ trừu tượng trong Python.
Hôm nay, em hít một hơi thật sâu, khi thoáng thấy những chiếc máy bay đang cất cánh dưới ban công nhỏ nhà mình, em thấy như có thêm năng lượng để tiếp tục phấn đấu trở thành một nhà Khoa học máy tính. Để bày tỏ lòng biết ơn cho những bạn nữ luôn đồng hành cùng mình, em sẽ luôn khuyến khích và thúc đẩy những bạn nữ khác, bằng tất cả kinh nghiệm và sự nỗ lực khiêm tốn của bản thân. Có thể là qua việc trao cho các bạn những hành trang cần thiết mà em đã thực hiện trong Baking Project hay dạy vật lý cho các bé gái.