#50 - Việt Hưng

“Developer có một lời nguyền: Phải luôn xây dựng một thứ gì đó…”

Việt Hưng - Full-stack Developer at Biomatters

Mình không học cấp 3 như bạn bè đồng trang lứa. Thật tình thì cũng không có lý do gì đặc biệt. Điểm thi của mình không tốt, nên mình và gia đình quyết định sẽ học higher diploma ở FPT ApTech rồi sau đó thì đi du học. Mình tạm gọi đây là một biến cố. Ở chỗ học hầu hết là các anh chị lớn tuổi hơn, ở một tầng lớp khác, cách nói chuyện và mối quan tâm cũng khác nhiều so với một đứa 15 16 tuổi. Bạn bè cấp 2 thì theo học THPT, chúng nó cũng có cuộc sống riêng, những trải nghiệm riêng. Thành ra mình cảm thấy bản thân thật lạc lõng, không thuộc về nơi nào cả…

Mình khá tiếc vì không có 3 năm đó, nhưng nhìn lại thì thời gian học ở FPT ApTech cũng có nhiều chuyện hay ho. Quen biết với các anh chị lớn tuổi giúp mình có nhiều góc nhìn “già dặn” hơn, trải đời, chín chắn hơn. Trường mình còn có một lời nguyền là đầu ra lúc nào cũng chỉ còn lại 1/3 so với đầu vào. Cũng không nhiều anh chị đeo đuổi được với nghề đâu. Hồi đó mình nhớ nhất là anh T. Ảnh cũng không giỏi lập trình lắm, nhưng mà tinh thần ảnh dai cực kì. Lúc nào cũng mong muốn được học hỏi, làm gì làm đến cùng. Trầy trật lắm nhưng cuối cùng ảnh vẫn tốt nghiệp được. À nhưng bây giờ ảnh chuyển nghề rồi ^^. Hồi nhỏ đầu óc mình khá là nhanh, mò cái gì chút xíu là ra à. Thế nên nhờ ảnh mà mình có thêm góc nhìn, tinh thần khi làm những việc mà sau này mình không giỏi. Chẳng hạn như cái Moon Browser mình làm, tại quyết tâm build từ đầu nên phải trầy trụa với nhiều lớp technical lắm. Hay như là sở thích viết truyện của mình. Hơn một năm trời nhìn chương một vẫn chưa nặn ra chữ nhưng mình không bỏ cuộc đâu ^^.

Có thể bạn sẽ thắc mắc tại sao mình không lấy những sources ngoài có sẵn, người ta làm chỉnh chu đầy đủ hết rồi mà đi build từ đầu chi cho cực thân vậy. Mình nghĩ nó xuất phát từ lời nguyền của Developer: Phải luôn xây dựng một cái gì đó. Thường mọi người sẽ có 2 mục đích: một là bán, hai là để không bị lụt tay nghề. Mình thì muốn giữ side project như là một sở thích thôi. Nếu lấy sources, libraries bên ngoài thì chẳng bao giờ mình biết tại sao lại dùng cái này, tại sao lại sinh ra cái kia cả. Ví dụ như khi làm Moon Browser thì mình mới ngớ ra là tại sao một số thẻ HTML được sinh ra, và những thể loại technical debt mà người ta thường “dán băng keo” lại rồi giấu nhẹm nó đi trong browser, để lại bên ngoài là một application xinh lung linh. Đơn cử như tìm bug của Google Chrome rất dễ nhé.

Vì vấn đề trên mà mình là fan bự của Rust. Chắc ở đây cũng nhiều bạn mê nó như mình ha. Rust hẳn nhiên là có cấu trúc chặt chẽ hơn những ngôn ngữ khác, nên loại bỏ được các bug thường gặp. Chẳng hẳn như khi truy cập một biến có giá trị “null” thì Java sẽ crash và sinh ra NullPointerException. Đấy, vậy mà lúc compile nó có chịu nói cho mình biết một biến có thể có giá trị null đâu. Rust thì làm được chuyện này. Giá trị có thể null thì mình phải tính đến chuyện đó, không thì khỏi compile. Mình phải hiểu rõ code này chạy thế nào, mọi thứ khớp nhau ra sao. Nếu nó compile được thì lên server chạy ngon ơ. Thế nên mình nghĩ Rust sẽ là một phần quan trọng trong tương lai của ngành software engineering. Data trong giới sẽ ngày càng lớn lên và không mất đi. Developer phải làm thế nào để xử lý được việc đó. Hơn nữa AI sẽ ngày một phổ biến, và việc code bằng một ngôn ngữ tối ưu cho lượng data lớn, có memory safety sẽ cần thiết lắm.

Cuối cùng, thể theo thỉnh cầu của editor, để mình kể một chuyện ngớ ngẩn trong công việc mình đã từng làm. Không ngu ngốc bằng việc xoá database nhưng cái này cũng thực tế lắm. Như các bạn cũng biết thì mỗi khi code vào guồng thì thường chúng mình sẽ ngồi lỳ một mạch để không bị đứt ý tưởng. Lần đó mình đang vào mood, giải quyết được con bug xịn lắm. Cùng lúc đó thì mình mắc… đi vệ sinh! Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, mình quyết định nín nhịn ^^. Chuyện sau đó thì không như các bạn nghĩ đâu nhé. Mình vẫn viết code xử lý con bug xong xuôi, hấp tấp đứng dậy save lại quá trình thì bằng một thế lực nào đó mình bấm nhầm nút tắt code editor và mất hết phần code vừa viết. Well, sau đó thì mình quên sạch ý tưởng mình đã làm thế nào! Thế nên mình chỉ muốn nhắc là mọi việc đều bớt quan trọng khi chúng ta mắc 🚾 nha.

Techie Story is a digital magazine about inspiring tech people who have contributed continuously to Science, Technology, and Innovation. Please contact us at team@techiestory.net if you want to contribute your inspiring story.
Techie Story

More Stories

71-nam-pham's post thumbnail
13-sony-huynh's post thumbnail
49-vy-nguyen's post thumbnail
77-huy-tran's post thumbnail
83-dung-ngoc-nguyen's post thumbnail
87-phuc-dang's post thumbnail