Đoàn Thị Cúc - Software Engineer, former Google Intern
Con đi mẫu giáo - Mẹ cắp sách tới trường (phần 1)
2016, mình tốt nghiệp Đại học Ngoại Thương Hà Nội với tấm bằng giỏi trong tay. Ở Việt Nam sẽ có nhiều người nghĩ thế là giỏi lắm rồi. Mình nhận được offer tại một công ty chuyên về xuất nhập khẩu gỗ, đúng chuyên ngành mình học (kinh tế đối ngoại), lương khá ổn so với mức thu nhập trung bình của sinh viên mới ra trường. Và quan trọng nhất là công ty chỉ cách nhà mình 10km. Bố mẹ mình cực kì vui mừng vì so với quê mình, đó là một công việc có thu nhập cao và “nắng không tới mặt mưa không tới đầu”. Nhưng mê trai thì đầu thai mới hết, mình khăn gói quả mướp sang Mỹ với chồng (khi ấy là SWE tại Microsoft). Và đây chính là lúc lần đầu tiên trong cuộc đời, mình bị khủng hoảng tâm lí kinh khủng khiếp.
Mình bị đau đầu triền miên, đi khám không ra bệnh, bác sĩ chỉ bảo mình bị stress quá. Không muốn chồng phải lo, mình bảo chồng em vẫn ăn khỏe ngủ đều, nói cười phớ lớ thì stress cái gì. Nên mình giả vờ mình đã đỡ đau đầu hơn, nhưng bản thân mình biết mình không ổn. Mình vốn là một đứa extrovert, luôn tự tin vào bản thân, luôn có được sự chú ý của mọi người xung quanh, hồi còn ở Việt Nam thì có nhiều anh theo đuổi =))) Thế nên đối diện với sự thật tàn khốc: ở nhà 1 mình, không có bạn bè, không có người thân, tiếng Anh còn tệ, mình cảm giác bị tách biệt khỏi xã hội. Cùng lúc đó mình còn phải nghe những lời gièm pha như lấy chồng vì muốn sang Mỹ, lấy chồng vì tiền, rồi là bẫy chồng mình, rồi là vô dụng ở nhà ăn bám. Mình cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, cảm giác nhân phẩm bị chà đạp, thấy cuộc đời tăm tối y chang như cuộc đời chị Dậu =)))
Rồi mình có em bé ngoài dự định, những lời gièm pha ngày càng nhiều hơn: trói chân chồng bằng 1 đứa con!
Mình uất ức và căm phẫn. Mình quyết tâm khi nào con đủ tuổi đến lớp, mình sẽ đi học lại. Ngoài chồng mình là người duy nhất ủng hộ mình, không một ai nói thêm được một lời tốt đẹp. Ai cũng bảo có con cái rồi còn học hành cái gì, chán thì không học có con rồi mới ra vẻ ta đây…
Mình rơi vào trầm cảm sau sinh, có những lúc mình đã nghĩ sống khổ thế thì sống làm gì nữa đây! Nhưng mình thương con, lại cố gắng sống lê lết qua ngày. Ai có con rồi sẽ hiểu, ở nhà một mình vật lộn với con nhỏ quả thực không dễ dàng. Có những ngày ốm sốt vì tắc sữa, mình không có đủ sức để bế con đang khóc ngằn ngặt bên cạnh vì đói vì khát. Ơn giời, quãng thời gian khủng khiếp ấy cũng qua.
Con 14 tháng tuổi, đi chưa vững, bò chưa nhanh, mình gạt nước mắt gửi con đến trường. Và mình đi học lại ở Bellevue College. Sự học của mình chính thức bắt đầu…