“Nhờ nuôi mèo mà mình thành người đa nhiệm”
Hiếu Nguyễn - Product Manager tại NamiTech
Nhà mình có nuôi mèo, toàn là đi lượm ngoài đường đem về. Ban đầu chỉ có 5 bé thôi, nhưng thấy cứ thấy đứa nào bị người ta vứt đi, mình mà không lụm nó về nuôi thì khả năng cao là nó sẽ ch.ết đói, chết khát hay chết lạnh ở ngoài đường. Thế là hai vợ chồng thấy thương nên đem về nuôi, đi chích ngừa, triệt sản cho các bé, chứ tụi nó mà làm lượng meow số tăng lên nữa thì sao mà nuôi nổi.
Anh em bạn bè hỏi, mình vừa đi làm công ty, vừa chăm vợ, chăm thêm đàn mèo, rồi thời gian đâu ra? Mình nghĩ là kỹ năng quan trọng nhất là quản lý năng lượng của bản thân chứ không phải quản lý thời gian. Đi làm đã mệt xong thấy tụi mèo phá, nhà cửa bừa bộn lại đâm ra cáu gắt. Nhưng nếu nghĩ theo một hướng khác, mình lựa chọn công việc này là vì mình đam mê nó, mình tự nguyện chăm sóc vợ, chăm sóc đàn mèo, là do mình yêu vợ, thương tụi nó. Rõ ràng tất cả đều xuất phát từ mình mà, quán chiếu về tình thương trong những lúc như vậy thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mà cái gì cũng có mặt trái mặt phải, nghe thì tưởng tượng mọi thứ khó khăn dữ dội lắm, nhưng làm gì cũng có niềm vui trong đó cả. Kể cũng vui, nhà mình có thằng Alpha, thằng anh cả trong đàn mèo nhà mình, nó cực kỳ ngầu và ghê gớm luôn. Đứa nào trong nhà mà đánh nhau là nó đi dẹp loạn hết, giờ chỉ còn mấy đứa con gái quýnh nhau thôi, chứ mấy đứa con trai là nghe thằng đại ca giang hồ răm rắp, không dám phá. Được cái thằng Alpha nó thần tượng mình lắm, lúc mới đem về nó không cho ôm nó đâu, còn giờ mình vuốt ve nó thôi là như một điều gì đó khiến nó phê pha mà sung sướng lắm. Mình thương nó thì nó thương lại mình, mình tận tuỵ trong công việc thì quả ngọt trong công việc sẽ đến với mình.
Còn công việc có stress không? Chắc có, tại vì mình vừa chuyển sang ngành mới, cũng ở vị trí quản lý, trách nhiệm nhiều hơn, phải học nhiều hơn. Hồi xưa mình học ngành Vật lý hạt nhân, ra trường đi làm được thời gian thấy chẳng hợp nên mình bẻ cua, chuyển sang làm game cách đây khoảng 15 năm. Mình đầu quân cho FPT vì thời đó đây là tập đoàn công nghệ hàng đầu VN đó. Sau đó thì mình chuyển sang làm ở VNG, cũng công ty top trong ngành game ở VN. Được vài năm, mình cũng quyết định đổi môi trường, làm cho công ty Nhật tên DeNA, cũng là top về mobile ở Nhật. Làm việc vài năm ở đây mình cũng rất thích văn hoá, môi trường, con người ở đây. Thời điểm quyết định chuyển sang ngành AI cũng là tình cờ thôi. Năm 2022, bác CEO của DeNA chi nhánh Singapore rủ mình làm dự án AI, mà AI là cái gì đó rất mới mẻ với mình, cũng đang phát triển mạnh mẽ nữa. Mình làm game cũng mười mấy năm, được rủ làm về AI, ờ thế là làm luôn.
Mình không ngại chuyển ngành vì mình có đam mê mạnh vẽ với việc mình làm, cũng không sợ học cái mới. Mình tin nếu không có đam mê thì khó lòng trụ được ở ngành này. Mình cũng không có tư duy “chấp niệm”, chấp vào những kiến thức cũ ở ngành trước, hay mong chờ, kỳ vọng vào người khác. Ví dụ như mới bắt đầu vào làm, thay vì mong chờ mình sẽ có 2 tháng training, sếp cầm tay chỉ việc, mình lúc nào cũng chủ động mò những cái mới, kiến thức mới. Kiểu gì cũng mở những file của ông nào đó từng làm task này rồi, xem thử số liệu liên quan đến bộ phận nào, hỏi những người liên quan, thể nào mình cũng học được rất nhiều thứ. Ở ngành này, lúc nào mình cũng trên tinh thần phải tăng tốc độ thích nghi của mình thì mới học được nhanh, nhiều, và tạo ra những sản phẩm có giá trị được.
Công việc thì mình phải làm từ ngày này qua tháng nọ, chứ có ai làm ngày một ngày hai đâu, áp lực công việc là chuyện phải xảy ra thôi. Nó cứ như nước lũ vậy, cứ để nó tràn về thì ch.ết chìm mất. Cho nên mình phải tìm cách hạn chế dòng nước lũ, tìm cách xả bớt nó ra. Mình thì chọn thể thao là kênh để mình “xả lũ”, mình tập bơi, tập boxing, chạy bộ. Mình có thực hành thiền và có một sự thật thú vị mà mình quan sát được. Với người lạ, dù cho mình có bực bội, áp lực cỡ nào cũng ráng nhịn, mà với người thân, gia đình, mình mà khó chịu đó là xả ra ngay với họ. Vì mình biết dù mình có “xấu xí” cỡ nào, thì người thân sẽ luôn ở đó, bên cạnh mình. Bây giờ mình rút ra được một “bí kíp”, trong người mà có đang khó ở, áp lực thì đi ngủ một giấc là quên ngay, có chuyện gì thì cũng phải chờ lúc tỉnh táo, khoẻ mạnh để giải quyết mới êm xui được.
Mình nghĩ tất cả mọi việc khó khăn đều giống như tập luyện thể thao vậy đó, tập riết rồi thành thói quen thôi. Cái gì cũng “vạn sự khởi đầu nan”, ví dụ đi chạy bộ ban đầu chạy được vài trăm mét, hôm sau chạy được 1km, rồi lên vài cây số, sau đó luyện mãi thì lên mấy chục cây số, rồi đi thi chạy marathon 40km, chạy thấy sướng luôn. Mình là người học trái ngành, cũng là người nhảy ngành, nên ở tuổi này rồi mình vẫn chẳng ngại bắt đầu làm những cái mới từ con số 0. Cứ kiên trì là được, tin vào bản thân là được, giàu lòng yêu thương là được.